はりくよーLễ cầu siêu cho những chiếc kim gãy
Ngày 8-2 là ngày Hari Kuyo, theo truyền
thống của đạo Phật là ngày tổ chức lễ cầu
siêu cho những chiếc kim bị gãy trong năm cũ, những chiếc kim được coi là đã hy
sinh cả đời mình cho sự nghiệp phục vụ nhân loại. Nếu không có những chiếc kim thông
minh và lanh lợi ấy thì quần áo chúng ta sẽ không thể khâu lại được và những bộ
Kimono sẽ không thể khôi phục lại như cũ sau mỗi lần giặt. Dịp lễ này thường được
tổ chức tại các trường dành cho học sinh nữ.
Một chiếc án thờ ba bậc nhỏ được dựng
lên và trang trí bằng những chiếc dây cùng những dải giấy trắng linh thiêng.
Bàn thờ trên cùng bày hoa quả và bánh ngọt để cúng tế. Bàn giữa đặt một chiếc
bánh Tofu (Đậu phụ) và bàn dưới cùng bày những dụng cụ khâu vá như chỉ, kéo và đê. Chiếc bánh Tofu trở thành
một tấm đệm mềm mại và mát mẻ cho những chiếc kim không may “yên nghỉ”. Đó cũng
là nơi làm dịu nổi đau để những chiếc kim có thể sống một cách thoải mái sau những
ngày làm việc vất vả. Người ta còn hát lên những bài kinh cầu nguyện, đặc biệt
là trong những trường tu Phật giáo để cầu siêu cho những chiếc kim gãy được
thanh thản và cũng để làm dịu đi nổi đau tinh thần cho chúng.
Ở Tokyo, những chiếc bánh Tofu chứa
đêỳ kim gãy bày được đưa tới một ngôi đền với nghi lễ mà những người thợ may và
những người có niềm tự hào về sản phẩm
may vá rất yêu thích. Mặc dù không ai rõ nguồn gốc của phong tục thú vị này., son g những người
dân địa phương ở đây vẫn coi việc đưa những chiếc kim gãy đến đền Kada ( Tiếng
địa phương gọi là Awashima-sama)là một việc làm tốt lành bởi ngôi đền này thờ vị
Thánh Lương y cổ. Thánh Awashima-sama
cũng được thờ ở đền Senso-ji, khu Asakusa của Tokyo, vì thế, hằng năm người ta
vẫn tổ chức những dịp lễ kim long trọng ở đây.Đền thăm ngôi đền này, du khách
có thể dễ dàng nhận thấy vẻ đẹp của phong tục kì thú này.
Dường như không có gì đáng ngạc
nhiên khi những chiếc kim được coi như có một cuộc đời sống động . Trong tay cô
thợ may tài ba , những chiếc kim như bay lượn và dường như có cuộc sống của riêng
nó. Bên cạnh đó, những chiếc kim cũng khác nhau về độ bóng và độ cứng như chính
con người vậy.
Ở thời mà kim chưa được sản xuất
hàng loạt, việc làm ra chiếc kim là cả một nghệ thuật công phu, nó đòi hỏi người
thợ thủ công gần như phải dồn hết tất cả tâm huyết của mình vào đó. Vì vậy, khi
bị gãy, những chiếc kim ấy cần phải được cất đi một cách cẩn thận, chứ không thể
vứt bừa lên chiếu Tatami để chúng có thể làm đau người khác.
Mary Evans Richie (Theo Văn hóa Nhật
Bản-NXB Thề giới)
Thêm bình luận