Đừng buồn lâu nghe em
Đừng buồn lâu nghe em, mỗi khi có người xì xầm sau lưng em những điều không hay, không đúng sự thật về em. Nói em đừng buồn lâu chứ không nói em đừng buồn. Không buồn sao được. Mỗi người đều có lòng tự tôn của mình. Dễ gì an nhiên khi thấy cái bản dạng xấu xí của mình trong ngôn từ người khác. Giả như điều họ nói có đúng chín mười phần, em vẫn sẽ buồn, vì có ngờ đâu mình méo mó tệ hại thế trong mắt người, em sẽ buồn, vì người không nói với em để em còn hiểu, còn sửa. Nhưng em sẽ còn buồn hơn nhiều lắm vì điều người nói về em không đúng. Người đặt điều, người suy diễn. Em có thế đâu mà qua lời nói của người, những người khác sẽ nghĩ về em khác, nhìn em bằng con mắt khác. Và sẽ thế nào nếu người là ai đó em đã từng trao tin yêu nhiều lắm. Tim em tổn thương mất rồi.
Nhưng mà em đừng buồn lâu nghe em.
Tôi vốn rất sợ những người ưa phán xét. Trong mắt tôi, họ chỉ như những nhà báo phóng bút trong phòng kín. Qua vài ba tin đồn, qua vài ba mớ tài liệu cũ kĩ mà họ viết bài như thể tin thời sự đời sống nóng hổi. Rồi họ diễn giải theo tâm địa bản thân họ. Vốn dĩ trải nghiệm là khác nhau ở mỗi người. Rồi thời gian, không gian cũng mỗi khác. Việc gì diễn ra rồi cũng có lý do của nó . Họ phán xét, nói xấu em nhưng họ có ở bên em hàng ngày hàng giờ, mọi lúc mọi nơi không? Họ chỉ trích em nhưng họ có biết hoàn cảnh đầu đuôi khúc giữa thế nào không? Có thử tìm hiểu động cơ, ngọn ngành nguyên nhân lý do của nó chưa hay chỉ qua con mắt nhìn bên ngoài, qua vài ba tin phong thanh qua tai này lọt tai kia. Khúc nào giật gân xấu xí thì lưu vào não. Khúc nào là sự thật nhưng không hấp dẫn như họ nghĩ, thì theo gió trôi mất. Rốt cuộc mọi lời của họ đều chẳng có căn cứ . Mà thời đại khoa học chính xác này, em chấp chi những người thiếu hiểu biết phải không em?
Em đừng buồn lâu nghe em.
Gặp những người nói xấu em, em hãy bảo với họ tôi bận lắm, chẳng có thời gian quan tâm đâu.
Em bận làm việc nhà: chợ búa cơm nước, rửa chén, đổ rác, quét nhà, chà Toilet. Em bận học hành, bận làm việc kiếm tiền ăn ngon mặc đẹp. Em bận giành thời gian tập thể thao cho body em quyến rũ. Em bận đọc sách cho tâm hồn em đẹp xinh. Em bận đi du lịch trải nghiệm tuổi trẻ em đang độ phơi phới. Em bận lắm. Bận tít mù. Bận lo cho cuộc sống của em, để phát triển bản thân con người em. Chứ thời gian đâu mà em nói xấu ai. Thời gian đâu em buồn hay phán xét những người đã từng phán xét em đấy.
Còn những người buông lời chê bai em , chắc họ chẳng thương bản thân họ đâu em nhỉ? Vì họ không làm gì cả, thường xuyên rảnh rỗi. Họ không chợ búa cơm nước nên chắc hay bị đói rồi. Họ không rửa chén bát, đổ rác, quét nhà, chà Toilet nên sống trong môi trường ô nhiễm thường xuyên, chắc sẽ tổn thọ đây. Họ không có thời gian học hành, làm việc kiếm tiền thì biết bao giờ mới ngẩng đầu lên với đời. Họ không tập thể thao, không đọc sách, không du lịch trải nghiệm tuổi trẻ. Họ không có thời gian để phát triển bản thân mình. Ngày tháng đi qua chỉ toàn “hy sinh” lo chuyện thiên hạ, với những lời đắng chát trên môi. Hẳn là họ đáng thương lắm em ạ.
Mà họ còn đáng thương ở chỗ, em này, rằng nói xấu một người thường xuất phát từ hai lí do. Một là họ bất nhẫn với những gì thuộc về em, những gì em đang có. Họ nói xấu em để xoa dịu cái tôi tự ái đang giãy lên tổn thương vì đố kị của họ. Họ nói xấu em để em xấu bớt đi, tồi bớt đi thì họ sẽ được an ủi lắm. Điều đó làm họ hả dạ và cảm thấy an tâm. Hai là họ có tình cảm với em đấy, họ thương em nhớ em đấy. Nhưng chỉ tiếc họ không thể dự phần vào cuộc sống của em. Như nhìn em qua một tấm kính. Nên họ nói lời xấu xí để thu hút sự chú ý của em và mọi người, để chứng minh rằng trên một phương diện nào đó, em vẫn còn chí ít một mối dây liên hệ với họ, và họ vẫn dự phần vào cuộc sống của em. Dù là mối quan hệ hay sự tham dự có phần đau đớn. Dù lí do gì chăng nữa, họ cũng xuất phát từ những động cơ quá tội nghiệp. Em hiểu rồi, sẽ học được cách vị tha thôi. Họ chỉ ngón trỏ về phía em mà quên rằng ba ngòn tay còn lại, cũng tên bàn tay đó đang chỉ ngược về phía họ. Họ ném bùn về phía em mà quên rằng tay họ đang lấm bẩn. Ai thiệt thòi hơn chắc em cũng hiểu.
Em cứ dừng lại buồn chút thôi rồi lại sống vui em nhé.
Em đã từng hỏi sư thầy, ân đền oán trả nhân quả rõ ràng, làm sao ta biết được một hành động ta làm hôm nay là ta đang trả quả cho người hay đang gieo nhân cho chính mình. Thầy dạy em đừng câu nệ sự phi thường đó, chỉ cần em sống lương thiện, sống sao cho con tim em đừng có gì ân hận nuối tiếc về sau.
Em chỉ cần sống là chính em thôi, vì bản thân em. Giúp người được thì giúp. Không giúp được ai thì em chăm lo cho bản thân mình trước. Miễn em đừng hại ai, đừng xâm hại tới quyền lợi của ai. Cứ bình tĩnh mà sống em nghe. Nếu bị người buông lời nghiệt ngã sau lưng, em cứ nghĩ rằng mình đang trả quả cho một nhân ác nào đó mình đã gieo trước kia. Còn người đó, chính giây phút nói xấu em cũng là lúc họ gieo nhân ác cho họ, một ngày nào đó, nhân sẽ được ship tới tận nhà. .
Trước đây tôi đã có một quyết định lớn, rời bỏ đại học K-một trường hàng top để về học một trường tỉnh lẻ. Mọi thứ vẫn ổn, cho tới gần đây mẹ tôi bỗng có lúc trầm ngâm, nói rằng lúc con bỏ học chắc nhiều đồng nghiệp của bố mẹ, hàng xóm láng giềng người ta nói ghê lắm. Nói cha mẹ nuôi dạy con không tốt để nó lông bông, kiểu một đứa có vấn đề ấy. Nhưng tôi bảo mẹ: Một là họ có hiểu rõ nguyên nhân lí do chưa? Hai họ có cho con tiền đóng học phí không? Ba là khi con học mệt mỏi bệnh tật họ có mệt mỏi bệnh tật giùm con không và bốn, con ra trường họ có cho con một việc làm, hay sống chung với nghề đó thay con không? Mẹ tôi im lặng. Tôi cũng nói rằng con chưa từng hối tiếc về quyết định này cũng như con đang cực kì hài lòng và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Chẳng phải như vậy là đủ rồi hay sao?!Con người-vốn dĩ được sinh ra xem mình là một tiểu vụ trụ, cuộc sống xoay quanh chính mình.
Thật ra, ai cũng có điều phải bận tâm riêng. Rồi sẽ có lúc họ cảm thấy chán vì để ý, xăm soi em mà vẫn chẳng thể lay chuyển hay tác động tới em. Chẳng ai nói ai được mãi cả. Thời gian qua rồi, lúc nhìn lại biết đâu không chỉ em mà cả họ cũng chỉ thấy buồn cười mà thôi.
Sớm muộn gì cũng cười, vậy giờ cười luôn cho nhẹ lòng, em cưng!
Nhưng mà em đừng buồn lâu nghe em.
Tôi vốn rất sợ những người ưa phán xét. Trong mắt tôi, họ chỉ như những nhà báo phóng bút trong phòng kín. Qua vài ba tin đồn, qua vài ba mớ tài liệu cũ kĩ mà họ viết bài như thể tin thời sự đời sống nóng hổi. Rồi họ diễn giải theo tâm địa bản thân họ. Vốn dĩ trải nghiệm là khác nhau ở mỗi người. Rồi thời gian, không gian cũng mỗi khác. Việc gì diễn ra rồi cũng có lý do của nó . Họ phán xét, nói xấu em nhưng họ có ở bên em hàng ngày hàng giờ, mọi lúc mọi nơi không? Họ chỉ trích em nhưng họ có biết hoàn cảnh đầu đuôi khúc giữa thế nào không? Có thử tìm hiểu động cơ, ngọn ngành nguyên nhân lý do của nó chưa hay chỉ qua con mắt nhìn bên ngoài, qua vài ba tin phong thanh qua tai này lọt tai kia. Khúc nào giật gân xấu xí thì lưu vào não. Khúc nào là sự thật nhưng không hấp dẫn như họ nghĩ, thì theo gió trôi mất. Rốt cuộc mọi lời của họ đều chẳng có căn cứ . Mà thời đại khoa học chính xác này, em chấp chi những người thiếu hiểu biết phải không em?
Em đừng buồn lâu nghe em.
Gặp những người nói xấu em, em hãy bảo với họ tôi bận lắm, chẳng có thời gian quan tâm đâu.
Em bận làm việc nhà: chợ búa cơm nước, rửa chén, đổ rác, quét nhà, chà Toilet. Em bận học hành, bận làm việc kiếm tiền ăn ngon mặc đẹp. Em bận giành thời gian tập thể thao cho body em quyến rũ. Em bận đọc sách cho tâm hồn em đẹp xinh. Em bận đi du lịch trải nghiệm tuổi trẻ em đang độ phơi phới. Em bận lắm. Bận tít mù. Bận lo cho cuộc sống của em, để phát triển bản thân con người em. Chứ thời gian đâu mà em nói xấu ai. Thời gian đâu em buồn hay phán xét những người đã từng phán xét em đấy.
Còn những người buông lời chê bai em , chắc họ chẳng thương bản thân họ đâu em nhỉ? Vì họ không làm gì cả, thường xuyên rảnh rỗi. Họ không chợ búa cơm nước nên chắc hay bị đói rồi. Họ không rửa chén bát, đổ rác, quét nhà, chà Toilet nên sống trong môi trường ô nhiễm thường xuyên, chắc sẽ tổn thọ đây. Họ không có thời gian học hành, làm việc kiếm tiền thì biết bao giờ mới ngẩng đầu lên với đời. Họ không tập thể thao, không đọc sách, không du lịch trải nghiệm tuổi trẻ. Họ không có thời gian để phát triển bản thân mình. Ngày tháng đi qua chỉ toàn “hy sinh” lo chuyện thiên hạ, với những lời đắng chát trên môi. Hẳn là họ đáng thương lắm em ạ.
Mà họ còn đáng thương ở chỗ, em này, rằng nói xấu một người thường xuất phát từ hai lí do. Một là họ bất nhẫn với những gì thuộc về em, những gì em đang có. Họ nói xấu em để xoa dịu cái tôi tự ái đang giãy lên tổn thương vì đố kị của họ. Họ nói xấu em để em xấu bớt đi, tồi bớt đi thì họ sẽ được an ủi lắm. Điều đó làm họ hả dạ và cảm thấy an tâm. Hai là họ có tình cảm với em đấy, họ thương em nhớ em đấy. Nhưng chỉ tiếc họ không thể dự phần vào cuộc sống của em. Như nhìn em qua một tấm kính. Nên họ nói lời xấu xí để thu hút sự chú ý của em và mọi người, để chứng minh rằng trên một phương diện nào đó, em vẫn còn chí ít một mối dây liên hệ với họ, và họ vẫn dự phần vào cuộc sống của em. Dù là mối quan hệ hay sự tham dự có phần đau đớn. Dù lí do gì chăng nữa, họ cũng xuất phát từ những động cơ quá tội nghiệp. Em hiểu rồi, sẽ học được cách vị tha thôi. Họ chỉ ngón trỏ về phía em mà quên rằng ba ngòn tay còn lại, cũng tên bàn tay đó đang chỉ ngược về phía họ. Họ ném bùn về phía em mà quên rằng tay họ đang lấm bẩn. Ai thiệt thòi hơn chắc em cũng hiểu.
Em cứ dừng lại buồn chút thôi rồi lại sống vui em nhé.
Em đã từng hỏi sư thầy, ân đền oán trả nhân quả rõ ràng, làm sao ta biết được một hành động ta làm hôm nay là ta đang trả quả cho người hay đang gieo nhân cho chính mình. Thầy dạy em đừng câu nệ sự phi thường đó, chỉ cần em sống lương thiện, sống sao cho con tim em đừng có gì ân hận nuối tiếc về sau.
Em chỉ cần sống là chính em thôi, vì bản thân em. Giúp người được thì giúp. Không giúp được ai thì em chăm lo cho bản thân mình trước. Miễn em đừng hại ai, đừng xâm hại tới quyền lợi của ai. Cứ bình tĩnh mà sống em nghe. Nếu bị người buông lời nghiệt ngã sau lưng, em cứ nghĩ rằng mình đang trả quả cho một nhân ác nào đó mình đã gieo trước kia. Còn người đó, chính giây phút nói xấu em cũng là lúc họ gieo nhân ác cho họ, một ngày nào đó, nhân sẽ được ship tới tận nhà. .
Trước đây tôi đã có một quyết định lớn, rời bỏ đại học K-một trường hàng top để về học một trường tỉnh lẻ. Mọi thứ vẫn ổn, cho tới gần đây mẹ tôi bỗng có lúc trầm ngâm, nói rằng lúc con bỏ học chắc nhiều đồng nghiệp của bố mẹ, hàng xóm láng giềng người ta nói ghê lắm. Nói cha mẹ nuôi dạy con không tốt để nó lông bông, kiểu một đứa có vấn đề ấy. Nhưng tôi bảo mẹ: Một là họ có hiểu rõ nguyên nhân lí do chưa? Hai họ có cho con tiền đóng học phí không? Ba là khi con học mệt mỏi bệnh tật họ có mệt mỏi bệnh tật giùm con không và bốn, con ra trường họ có cho con một việc làm, hay sống chung với nghề đó thay con không? Mẹ tôi im lặng. Tôi cũng nói rằng con chưa từng hối tiếc về quyết định này cũng như con đang cực kì hài lòng và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Chẳng phải như vậy là đủ rồi hay sao?!Con người-vốn dĩ được sinh ra xem mình là một tiểu vụ trụ, cuộc sống xoay quanh chính mình.
Thật ra, ai cũng có điều phải bận tâm riêng. Rồi sẽ có lúc họ cảm thấy chán vì để ý, xăm soi em mà vẫn chẳng thể lay chuyển hay tác động tới em. Chẳng ai nói ai được mãi cả. Thời gian qua rồi, lúc nhìn lại biết đâu không chỉ em mà cả họ cũng chỉ thấy buồn cười mà thôi.
Sớm muộn gì cũng cười, vậy giờ cười luôn cho nhẹ lòng, em cưng!
Thêm bình luận